Categories
Hạt giống tâm hồn Nuôi dạy con

Mỗi ngày một câu truyện: Cô Bé Quàng Khăn Đỏ

​Mẹ sẽ đọc truyện cổ tích cho MON nghe mỗi tối trước khi con trai mẹ đi ngủ nhé – Cô bé quàng khăn đỏ

Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ ven rừng có một cô bé xinh xắn, dễ thương. Cô bé luôn đem lại niềm vui cho mọi người, nên được cả làng yêu quý. Nhưng bà là người yêu cô bé nhất. Có thứ gì đẹp, có món ăn nào ngon, bà đều dành cho cháu gái. Bà còn cặm cụi may cho cô bé một chiếc khăng choàng, có cả mũ màu đỏ rất đẹp.
Cô bé thích chiếc khăn lắm, đi đâu cô cũng quàng. Mọi người ngắm nhìn cô bé với cái khăn phấp phới, tung tăng chạy nhảy đều mỉm cười:
– Ôi, cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu quá!
Từ đó “Cô Bé Quàng Khăn Đỏ” đã trở thành tên gọi thân thương của cô.
Một hôm, mẹ bảo Cô Bé Quàng Khăn Đỏ:
– Con gái yêu ơi, bà đang bị mệt. Mẹ đã chuẩn bị quà, con mang đến biếu bà nhé. Được gặp con, bà sẽ mừng lắm đấy. Trên đường đi, con nhớ phải cẩn thận!
Cô bé ngoan ngoãn vâng lời mẹ, xách làn đi ngay.
Nhà bà ở trong rừng, từ làng đến nhà bà là một quãng đường khá xa. Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vừa hát vừa nhảy tung tăng trên con đường vắng. Nhưng cô bé chưa đi được bao xa thì gặp lão sói già. Khăn Đỏ chưa bao giờ gặp sói, cũng không biết sói già là con vật độc ác và rất nguy hiểm, nên cô bé chẳng hề sợ hãi.
Lão sói già nhìn thấy Khăn Đỏ đã liếm môi ngẫm nghĩ: “Giá được chén con nhóc thơm ngon này thì tuyệt biết bao”.
Rồi lão giả giọng ngọt ngào đon đả:
– Chào cháu gái xinh đẹp! Sáng nay trời đẹp quá, cháu đi đâu đấy?
– Cháu đi thăm bà cháu ạ!
Cô bé lễ phép trả lời.
– Bà cháu ở đâu nhỉ? – Lão sói già xảo quyệt hỏi.
– Bà cháu ở trong căn nhà nhỏ ngay giữa rừng đấy ạ! – Cô bé đáp.
– Ô, thế thì bác cũng định đi thăm bà cháu đây. Ta cùng đi cho vui!
Lão sói nuốt nước bọt lẽo đẽo đi theo Khăn Đỏ, đến một chỗ vắng, lão vừa chồm lên định vồ cô bé, bỗng nghe tiếng thét:
– Cút ngay! Con sói gian ác kia!
Thì ra có một bác tiều phu phát hiện ra ý định xấu xa của sói, nên đã vung rìu đuổi theo. Sói sợ quá, cắm đầu bỏ chạy.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ chẳng hay biết gì, cứ nhởn nhơ đi trên con đường rừng đầy hoa thơm bướm lượn.
Sói già bỏ chạy được một đoạn, không thấy bác tiều phu đuổi theo nữa, nó liền vòng lại, lén lút bám theo cô bé.
Sói thấy cô bé cắm cúi hái hoa, xung quanh vắng lặng không một bóng người, nó mừng lắm, chắc mẩm phen này sẽ được nuốt gọn con mồi. Sói cẩn thận ngó trước trông sau rồi nhào đến chỗ Khăn Đỏ. Nhưng.. .pặp..chân sói đã bị kẹp trong một cái bẫy.
Sói già vùng vẫy mãi mới thoát được ra. Lão ngồi phệt xuống về đường, vò đầu bứt tai nghĩ cách ăn thịt cô bé.
Một lúc sau, mắt sói sáng lên, miệng gầm gừ:
– Ta đã có cách! Ta đi đường tắt sẽ tới nhà bà già trước con bé kia, ta sẽ chén thịt cả bà lẫn cháu!
Đường tắt rất ngắn, nên dù tập tễnh, chẳng mấy chốc lão sói đã tới được nhà bà cụ.
Lão ghé mắt nhìn qua khe cửa, thấy bà cụ nhỏ nhắn, đắp chăn ấm nằm trên giường. Sói ta gõ cửa: “Cộc, cộc, cộc!”
– Ai đấy? – Giọng bà cụ khe khẽ, thều thào hỏi vọng ra.
Lão sói bắt chước giọng Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đáp:
– Cháu đây, cháu mang bánh và một liễn bơ ngon mẹ cháu làm đến biếu bà đây ạ.
– Bà đang mệt lắm, không dậy
được. Cửa không khoá đâu, cháu vào đi!
Sói chỉ đợi có thế, lão đẩy một cái, hai cánh cửa mở toang. Đang rất đói nên chỉ trong nháy mắt, sói già đã nuốt gọn bà cụ vào trong bụng.
Ăn thịt bà cụ xong, sói mặc quần áo của bà, đội mũ của bà rồi leo lên giường nằm, kéo chăn đắp kín.
Một lát sau, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đến nơi, cô nhẹ nhàng gõ cửa: “Cộc cộc cộc .
– Ai đó? – Lão sói cố hỏi bằng cái giọng lí nhí và run rẩy.
Cô bé thấy giọng bà khàn hơn mọi ngày, chắc là do bà bị viêm họng.
Cô bé gọi to:
– Bà ơi! Cháu đây, cháu đến thăm bà đây. Sao hôm nay tiếng bà lạ thế?
– À, bà đang bị ốm mà. Cửa mở đấy, vào đi cháu yêu! – Lão sói cố dịu giọng trả lời.
Cô bé đẩy cửa bước vào.
– Bà ơi, cháu thương bà lắm. Mẹ cháu làm bao nhiêu bánh ngon để biếu bà đây ạ.
Lão sói làm ra vẻ cảm động nói:

– Bà cảm ơn cháu. Cháu thật tốt bụng. Đen đây với bà nào, cháu yêu của bà.
– Bà đợi cháu một lát.
Khăn Đỏ nói rồi nhanh nhẹn cắm hoa, bày đồ ăn ra bàn. Xong xuôi đâu đấy, cô bé mới dịu dàng gọi:
– Cháu mời bà dậy ăn cho chóng khoẻ.
– Bà mệt lắm, cháu lại đây đỡ bà dậy nào! – Lão sói gian giảo vờ rên rỉ.
Cô bé khẽ khàng đến bên giường và ngạc nhiên hỏi:
– Bà ơi, sao tai bà to thế?
– Tai bà to để nghe cháu nói được rõ hơn – Sói hốt hoảng chống chế.
– Bà ơi, sao mắt bà to thế?
– Mắt bà to để nhìn cháu được rõ hơn.
Sói nói rồi định kéo chăn che mặt. Cô bé nhìn thấy tay lão lại hỏi:
– Bà ơi, sao tay bà to thế?
–  Tay bà to để bà ôm cháu chặt hơn. Lão sói già trả lời và để lộ hàm
răng vừa dài vừa nhọn khiến Khăn Đỏ giật mình:
– Bà ơi, sao răng bà to thế?
– Răng bà to để nhai thịt mày cho sướng.
Dứt lời, lão sói độc ác chồm ra khỏi giường, ngoác mồm ra nuốt chửng Cô Bé Quàng Khăn Đỏ. Lão sói no kễnh bụng, ngáp một cái rõ to rồi trèo lên giường và ngay lập tức ngáy như sấm.
Lúc ấy, có một bác thợ săn đi qua đấy, nghe thấy tiếng ngáy lạ lùng, liền dừng lại nghe ngóng: “Không biết có chuyện gì xảy ra trong nhà bà cụ vậy nhỉ?”. Bác thợ săn nghĩ và mở cửa bước vào nhà.
– Thì ra mày ở đây, con sói già độc ác!
Bác thợ săn thốt lên.
Bác tìm khắp nhà nhưng không thấy bà cụ đâu, trong khi đó lão sói với cái bụng to phình dị thường vẫn ngủ say như chết. Bác thợ săn chợt hiểu được điều gì vừa xảy ra. Bác vội lấy kéo rạch một đường suốt từ ngực đến tận đuồi lão sói. Sói ta vẫn ngủ say đến nỗi chẳng hay biết gì.
Ngay lập tức Cô Bé Quàng Khăn Đỏ cùng bà bước ra khỏi bụng sói và kêu lên:
– Cảm ơn bác thợ săn tốt bụng! Trong bụng sói vừa nóng vừa tối, suýt nữa thì hai bà cháu bị ngộp thở. Bác đến muộn chút nữa thì hai bà cháu chết mất!
Bác thợ săn mừng rỡ thấy hai bà cháu còn sống, bác bảo Khăn Đỏ:
– Cháu giúp bác trừng trị con sói độc ác này để nó không còn đe doạ ai được nữa.
Hai bác cháu khuân đá, nhét đầy bụng sói rồi khâu lại. Mãi đến chiều lão sói mới thức giấc. Lão cố đứng lên mà không đứng nổi. Lão thấy mệt mỏi, đau bụng và khát nước, mồ hôi vã ra như tắm.
Sói cố lết ra giếng, nhưng khi lão cúi xuống định múc nước thì bị đá dồn lên khiến sói lộn nhào xuống giếng. Lão cố vùng vẫy nhưng vô ích, đá nặng đã kéo sói chìm nghỉm.
Bà cụ, bác thợ săn và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ từ chỗ nấp ùa ra sân thở phào nhẹ nhõm. Từ nay họ không còn sợ con sói già độc ác nữa. Bà như khoẻ hẳn ra, cùng cháu gái sửa soạn một bữa tiệc nhỏ ăn mừng chiến thắng.
Bà còn hái dâu tây bỏ đầy vào túi, vào làn của bác thợ săn và Khăn Đỏ. Khi cô bé ra về, bà dặn đi dặn lại:
– Cháu nhớ đi đường cẩn thận, đừng thơ thẩn, lang thang hái hoa bắt bướm nữa nhé. về mau kẻo mẹ cháu mong.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ ôm hôn tạm biệt bà và nhớ lời bà dặn, cô bé đi thẳng về nhà.

(ST)