Categories
Tình cảm gia đình Gia đình

HỒI KÝ CỦA MẸ

HỒI KÝ CỦA MẸ Ngày…tháng 11 năm 2012 Bé Khang yêu quý của mẹ! Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con chào đời, Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần?…

Con biết không, mỗi lần ngồi nghe bài hát “Nhật ký của mẹ” mà ca sĩ Hiền Thục trình bày, mẹ đã khóc rất nhiều. Không hiểu sao bài hát được sáng tác với nội dung giống với hoàn cảnh của mẹ lắm con à. Năm 2000, khi mẹ sinh được đứa con gái đầu lòng là chị hai của con hiện giờ thì gia đình nội, ngoại lại mong mỏi mẹ sinh thêm một đứa con nữa (cả gia đình bên nội chỉ mới có chị hai con là đứa cháu duy nhất). Thế là chín năm trời sau đó mẹ phải trải qua những cuộc điều trị vô sinh và đã một lần thất bại khi làm thụ tinh ống nghiệm. Mẹ nghĩ là mình sẽ không còn cơ hội nào nữa… Nhưng thật bất ngờ, mẹ lại được nhận món quà đầy ý nghĩa mà Thượng đế đã ban tặng cho mẹ. Đó là tin vui mẹ lại có em bé. Không thể nào tả được niềm vui của mẹ và gia đình nội, ngoại. Ba, mẹ và mọi người đều hồi hộp, đếm từng ngày trôi qua và chờ đợi ngày con chào đời. Nhưng mọi việc không như những gì mình mong muốn đâu con à! Lúc bác sĩ siêu âm cho mẹ là lúc thai nhi được 6 tháng. Con biết không? Mẹ nhận được tin sét đánh là con bị giãn não thất (nếu giãn nhiều sẽ là bệnh não úng thủy)… Tai nghe beats Mẹ đã sống trong một khoảng thời gian đầy đau khổ, chỉ toàn là nước mắt. Mẹ cảm thấy thương con quá đi thôi. Con đâu có tội tình gì mà chưa chào đời đã phải chịu sự bất hạnh này. Mẹ đã tìm hiểu thông tin từ sách báo, từ mạng internet về căn bệnh của con và cuối cùng đã quyết định giữ lại con vì mẹ được biết bệnh não úng thủy có thể chữa được nếu điều trị sớm (sẽ đặt ống dẫn lưu nếu đầu con phát triển lớn). Thế là bé Trương Nguyễn Hoàng Khang của mẹ chào đời thiếu 1 tháng (do thai bị biến chứng đa nước ối, hai chân mẹ sưng như chân con voi, đi đứng rất khó khăn nên mẹ phải nhập viện sớm để bác sĩ lấy bớt 1 lít nước ối ra và cho mẹ nằm dưỡng tại bệnh viện thêm một tuần trước khi được bác sĩ chỉ định mổ bắt con sớm). Nhưng con cân nặng tới 3,8kg, chiều dài của con là 54 cm (nếu sinh đủ tháng chắc là con sẽ nặng hơn nữa và dài hơn nữa đó). Nhìn vẻ bề ngoài của con thật khôi ngô, đáng yêu làm sao. Tuy nhiên đó chỉ là dáng vẻ bên ngoài. Vòng đầu của con lúc đó được bác sĩ đo là 54 cm, to hơn một đứa trẻ bình thường. Não của con được bác sĩ cho chụp MRI kiểm tra thì được kết luận là giãn não thất, tổn thương vùng mầm sẽ ảnh hưởng nhiều đến trí tuệ và vận động của con. Những ngày con ở trong bệnh viện Hùng Vương, con bị đưa vào khoa Nhi để theo dõi. Mẹ rất sốt ruột muốn được bồng con, cho con ăn sữa. Khi con được bác sĩ cho về phòng với mẹ thì con lại không chịu bú mẹ vì đã quen bú bình rồi. Mẹ đành phải canh mỗi giờ vắt sữa ra bình cho con và mẹ đã làm như thế suốt 5 tháng trời cho đến khi mẹ không vắt đủ sữa cho con ăn đành phải chyển sang sữa bột. Khi con về nhà, cả nhà rất vui, suốt ngày ai cũng quay quần bên con. Tội cho bà ngoại ngày nào đi làm về cũng chạy xe từ quận 1 sang quận 7 thăm con. Còn bà nội thì lo cơm nước cho cả nhà xong là trưa bà lại lên phòng nằm chơi với con cho đến chiều. Mỗi tuần mẹ phải theo dõi vòng đầu của con, mẹ dùng thước dây đo xem đầu con có to lên một cách khác thường không. Thời gian đó, con có lịch trình rất trái ngược là ngày thì ngủ li bì nhưng tối là con lại thức và quấy rất nhiều. Suốt đêm mẹ phải bồng con đi tới đi lui. Có lúc mẹ mệt quá đành phải nhờ dì Hai sang thay phiên với mẹ trông con. Lúc con được 28 ngày tuổi, con bị sốt phải nhập viện Nhi đồng 2. Và thế là con bắt đầu hành trình ra vào bệnh viện kể từ đó (cứ về nhà một, hai tuần thì lại vào viện nằm cả tháng trời) chủ yếu là để điều trị vấn đề động kinh và viêm phổi. Ngoài ra con còn có dị tật ở tim và bị thoát vị rốn… Mỗi lần nhập viện là cơ thể của con phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn vì bị lấy ven. Đầu con cứ bị cạo hết chỗ này, chỗ nọ; tay, chân con và thậm chí ở cổ và nách của con cũng bị lấy ven. Nhìn con quặn quại, la ó trong vòng tay của mẹ khi bị lấy ven mà lòng mẹ đau như xát muối. Khi lấy được ven rồi là con lịm người đi vì đau đớn. Dù như thế nào nhưng trong mắt của mẹ, con vẫn là một thiên thần đáng yêu nên mẹ đã cùng gia đình tích cực chữa trị cho con. Khi con được 15 tháng tuổi thì bệnh tình của con ngày càng nặng hơn một phần do đề kháng của con kém, một phần do ở lâu trong bệnh viện Nhi Đồng 2 nên con bị nhiễm trùng bệnh viện. Mẹ còn nhớ lúc đó, mẹ và gia đình đã khiếp vía và đau khổ tột cùng khi thấy những cái lắc đầu từ bác sĩ trưởng khoa và một số bác sĩ từ khoa khác được mời đến hỗ trợ. Bác sĩ nói là con bị suy thận, sưng gan, xuất huyết đường tiểu, phù nề toàn thân, thiếu máu và nhiễm trùng máu. Dù các bác sĩ ở bệnh viện cũng đã tích cực khi xin liên hệ máu (máu của con là máu O) và truyền ngay cho con 250ml nhưng rồi bác sĩ cũng lại nói với mẹ là tới đâu hay tới đó, con có thể “đi” bất cứ lúc nào. Lúc đó, con phải thở máy và được bơm sữa qua ống xông dạ dày. Mẹ đã thất vọng, tuyệt vọng và đau đớn đến nghẹn lời. Những ngày này, mẹ không thể nào nuốt nổi miếng nước, cố gắng bình tâm lo cho con nhưng nước mắt cứ tuôn trào. Nhìn con nằm bất động trên giường cấp cứu mà lòng mẹ đau thắt vì mẹ không biết làm gì để giành con từ tay tử thần. Mỗi lần bác sĩ đến khám là mẹ gần như van xin họ cứu lấy con. Bác sĩ trưởng khoa thì trả lời với mẹ là “hết thuốc chữa rồi” vì những loại thuốc kháng sinh mạnh nhất, tốt nhất con đã được bác sĩ cho tiêm hết nên giờ không truyền kháng sinh gì thêm ngoài truyền dịch và máu cho con. Trong phòng cấp cứu lúc này có 4 ca nặng trong đó có con. Và lần lượt 3 đứa trẻ nằm cạnh con lặng lẽ ra đi trong sự đau khổ của gia đình. Chứng kiến cảnh ấy, mẹ càng khủng hoảng hơn, lo sợ hơn và mẹ không biết làm gì hơn là cứ ôm lấy con vì mẹ sợ con sẽ vuột khỏi tay mẹ. Sau đó tinh thần của mẹ càng bấn loạn khi bác sĩ tâm lý lên gặp mẹ. Bác sĩ nói trường hợp của con hiện giờ được các bác sĩ toàn bệnh viện quan tâm tìm phương cách để cứu chữa cho con. Ngoài ra, bệnh viện còn xin viện trợ giúp đỡ từ các bác sĩ của bệnh viện Nhi đồng 1 và bệnh viện Nhi TW. Tuy nhiên, tình trạng của con đang ở tình trạng “đèn đỏ” nên bệnh viện đã mới bác sĩ tâm lý lên khoa Thần kinh để tâm lý cho mẹ về tình trạng xấu nhất của con. Từ kiến thức y khoa để giải thích cho mẹ hiểu, bác sĩ tâm lý còn nói với mẹ bằng triết lý tâm linh nhà Phật là cứ xem như mẹ con mình hết mắc nợ nhau. Mẹ không chấp nhận lời khuyên gì từ bác sĩ ngoài việc van xin bác sĩ cứu lấy con. Ở bên cạnh con thì mẹ cũng không biết làm gì ngoài niệm Phật cầu xin cho con qua khỏi cũng như mẹ luôn nói vào tai con “Bé Khang ơi! Mẹ rất thương con. Ai cũng thương con. Giờ đây con hãy nghe mẹ, thương mẹ và cố gắng vượt qua chính mình nha con.” Mẹ không biết mình có sống nổi không nếu con có bề gì… Mẹ mong chờ phép màu nhiệm sẽ đến với con… Và cuối cùng thì phép màu nhiệm cũng đã xuất hiện giữa đời thường đấy con ạ. Mẹ là thành viên của diễn đàn Webtretho (mẹ đã tham gia lần đầu trong mục “Em bé bị giãn não”) và cũng là thành viên của diễn đàn dayhocintel.net nên mẹ và bé Khang của mẹ đã nhận được nhiều lời động viên, thăm hỏi, cầu chúc cho con khỏi bệnh từ những người mẹ, người bạn mà mẹ cũng chưa hề biết mặt ở khắp mọi miền đất nước. Có lẽ những lời động viên, an ủi trên các diễn đàn đã tạo nên sức mạnh phi thường giúp cho con thoát khỏi bàn tay của thần chết. Con đã chiến thắng tử thần bằng nghị lực sống phi thường của con. Con biết không, ngày con được bác sĩ Trưởng khoa tuyên bố cho xuất viện thì tập thể các bác sĩ, điều dưỡng ở khoa Thần Kinh của bệnh viện Nhi đồng 2 đã vui mừng nhảy múa, vỗ tay như vừa chiến thắng một cuộc thi đầy khó khăn, phức tạp. Xin cám ơn cuộc đời đã cho con đến với mẹ. Con và chị hai của con là món quà tạo thêm niềm tin, nghị lực để mẹ tiếp tục sống thật ý nghĩa.   Giờ đây con trai mẹ đã được 4 tuổi nhưng vẫn chưa ngồi được, chưa nói được, con trai đang mang tai nghe beats chỉ biết “bu bu” và vui mừng ôm lấy cổ mẹ hay người thân khi mọi người nằm kế bên con, ẳm con. Mỗi tuần, con vẫn được đưa đến bệnh viện Nhi đồng 2 tập vật lý trị liệu và vẫn phải uống thuốc bổ não, thuốc động kinh theo giờ cố định… …Một ngày tỉnh giấc, rồi Mẹ chợt nghe, vụng về con nói câu:”Mẹ ơi!” Chiếc môi bé nhỏ thốt lên bất ngờ, khiến tim Mẹ vui như vỡ òa… Bé Khang biết không, gia đình mình cứ phải trải qua thử thách này rồi lại đến tai ách khác. Tháng 12 năm 2012, ba của con phải trải qua ca phẫu thuật vì căn bệnh ung thư trực tràng và sau đó là một loạt 8 đợt hóa trị nhưng kết quả sau cùng thế nào thì vẫn phải trông chờ vào ông trời, vào nghị lực của ba con nữa. Còn bản thân của mẹ cũng đang bị đau đớn vì đủ thứ bệnh tật hành hạ như thoát vị đĩa đệm, hội chứng ống cổ tay, viêm đa khớp…nhưng mẹ sẽ cố gắng vượt qua thử thách này vì giờ đây mẹ là trụ cột của gia đình này, là chỗ dựa tinh thần cho gia đình mình. Mẹ sẽ cố gắng vượt qua mọi thử thách như con đã từng để tiếp tục đồng hành cùng con trong cuộc sống này. Như lời bài hát “Nhật ký của mẹ”, mẹ sẽ chờ đợi một ngày nào đó con tự chạy đến bên mẹ, ôm chầm lấy mẹ và thốt lên hai tiếng “Mẹ ơi” … Và mẹ hy vọng một ngày nào đó con trai của mẹ sẽ tự đọc được bài viết này của mẹ… Mẹ của con, sân vuờn , tiểu cảnh

Categories
Mang thai Chuyển dạ - Sinh nở

[Video] Bé ra khỏi bụng mẹ bằng cách sinh mổ